Nhà thơ Nguyễn Du, bậc đại thi hào của Việt Nam, từng viết trong truyện Kiều:
"Cùng trong một tiếng tơ đồng
Người ngoài cười nụ, người trong khóc thầm"
Tôi thích câu thơ đấy và tôi cũng day dứt trong bao năm qua về ba chữ "tiếng tơ đồng". Tiếng tơ đồng tức là tiếng đàn của Thúy Kiều khảy phục vụ cho Thúc Sinh và Hoạn Thư. Thuý Kiều là người làu thông âm nhạc, văn chương; có thể coi là một nghệ sĩ. Người nghệ sĩ có hai cuộc sống: đời thực và nghệ thuật. Trong cuộc sống đời thường, ít khi người nghệ sĩ được coi trọng. Trong cuộc sống nghệ thuật, người nghệ sĩ cũng cảm thấy bơ vơ vì thiếu người tri âm. Tôi cũng là một người thích nghệ thuật, hoạt động văn chương, vào loại "thường thường bậc trung". Tự thấy mình cũng hạng người nghiêng về "tình", nên viết những dòng này mong tìm người đồng điệu.
Trân trọng!